16/1/10

CUỐI TUẦN

Từ Frankfurt sẽ không ai kịp chạy về với buổi sáng thứ 7 của B. Một buổi sáng tinh khôi lạ thường, mặc dù căn phòng ấy tối qua vừa có một bữa tiệc tệ hại mà B với áo quần nhếch nhác vừa từ công trường về, trông thật nhàu giữa đám khách xinh đẹp, thơm tho. Thật vậy, giá mà ai đó về kịp với quãng đường xa ngút ngàn như thế và nói với B rằng họ cần có nhau, trong một sáng thứ 7 ngào ngạt hương thế này. Một buổi sáng không có khái niệm mặt trời mọc ở đằng Đông mà chỉ là trái đất đang quay, B đang nghĩ về họ, họ đang nghĩ về ai đó, ai đó đang cần nhau... đến khi mặt trời tắt nắng, căn phòng lại trở về cái trù tịch thường ngày.

... Và B đạp xe xuôi ngược hai bờ sông. Mùa thu càng chết dần đi, mùa thu càng đẹp lạ thuờng. Lòng sông rạo rực thành tiếng, nghe hẳn là rõ, nhưng không trong hơn lúc ban ngày.
B đạp xe giữa hai triền núi, giữa hai nửa của bóng tối. Thành phố không lớn, nhưng bóng đêm ở quận ngọai thành vẫn êm hẳn, lặng như mảnh tình găm vào lòng, nằm yên ở đây, nhưng càng đi xa càng thấy sâu thẳm.
B đi lên đồi, bốn phía là rừng, một nửa những cây thông đại ngàn xanh trăm năm, chen lẫn là sắc đỏ, vàng của mùa thu. Rừng dầy quá, không thể thấy đỉnh núi nào. B nằm trên một khúc cây, thấy thật nhẹ nhõm, như vừa thóat khỏi một điều gì khủng khiếp lắm...
Sự thực, B chỉ rời khỏi một đám đông trong căn nhà dưới thung lũng. Ấy là tháng tám, B lên đồi nghe một bài hát về tháng sáu. Một bài hát mới về tình yêu. Hình như tình yêu của những năm tuổi đầu ba, nghe rất yên tĩnh và phẳng lặng.
Giữa những cuộc vui mùa thu, B không rõ, có cái gì đấy bên trong cứ đang cạn dần. Có cái gì đấy từng lớn lên qua bao năm tháng, giờ cứ gãy, chết từng chút một. Phải chăng đang sống trong một thành phố đẹp quá, nên có đôi chút ngơ ngác.
MIKIWA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét